CẬU ƠI, CHO MÌNH ORDER MỘT CHIẾC BÁNH TRUNG THU…VỊ TÌNH YÊU NHÉ!

Một chiều thứ bảy mưa rào…

Phải khoảng sau vài năm đại dịch, cái không khí Trung Thu mới lại háo hức đến thế, nào là lồng đèn, đầu lân, đèn ông sao,..tô thêm bức tranh nhộn nhịp hơn. Trung thu của tuổi 22 ấy, cô muốn tự tay làm những chiếc bánh, dùng trà cùng gia đình, người thân mình. Và dưới cơn mưa tầm tã hôm ấy, sau cuộc gọi đăng ký lớp học, cô nào có ngờ rằng, một hạt mầm tình yêu đã lặng lẽ vươn lên, cắm rễ sâu vào thanh xuân và hồi ức.

Lớp học làm bánh của cô chỉ độ 10 người, trong ngày đầu tiên tới học, cô đã sớm bị thu hút bởi dáng vẻ cao lớn của một cậu bạn áng chừng cùng tuổi, trông hiền hiền và có vẻ ít nói. Cô lại bồi hồi nhớ về tuổi thơ từng chơi thân với một người bạn cũng rất mê làm bánh ngọt. Cậu nhóc ngày ấy đã để lại cho cô những kí ức thật đẹp rồi rời đi với gia đình tới một nơi mà cô chẳng biết cũng chẳng có hồi âm. Cô lại gần bắt chuyện: 

  • Cậu thích làm bánh à?
  • À, ngại không trả lời được thì chắc là tự tay làm tặng crush hay người yêu đúng không?- Cô gái bật cười

Nét mặt cậu bạn cũng chẳng lấy gì làm biến sắc, cứ như thể cậu vừa nghe một câu chuyện phiếm, nhạt toẹt. Nụ cười của cô gái chợt dần tắt. Hồi còn đi học cấp 3, đám con trai xếp hàng đợi được cô ngó tới còn chẳng hết ấy vậy mà, đây là lần đầu, cô bị đối xử theo cách lạnh nhạt như thế. Cô hậm hực nguýt một cái rồi bỏ đi làm việc của mình.

Những ngày tiếp sau đó, như được sắp đặt, cô bị xếp cùng đội với cậu. Cả lớp học như chia thành 2 thái cực, 1 bên họ rôm rả chỉ nhau những cách làm bánh mới còn 1 bên im lặng đến lạ thường, việc ai nấy làm, bánh ai người ấy quản. Những tưởng người con trai ấy đáng ghét lắm thế nhưng nhiều lúc, cô lại nhận ra cậu ta là kiểu người trong nóng ngoài lạnh. Tính cô vốn hậu đậu lại thích vào bếp, mỗi lần nhào bột chưa tới hoặc lỡ làm văng nguyên liệu tung tóe lên mặt bàn, cậu luôn là người lặng lẽ giúp cô sắp xếp, lau dọn lại. Cô nhớ nhất có một lần, mải bấm điện thoại, nồi nước đun trên bếp sôi bùng lên rồi trào xuống bàn chân. Chính cậu là người tất tả chạy đi lấy đá chườm chân cho cô và nhìn cô bằng đôi mắt đầy vẻ lo lắng. Thi thoảng nghĩ lại, cô có chút rung động. Hình như….

Sáng hôm ấy, cả lớp xôn xao vì hay tin sẽ tổ chức cuộc thi Ai làm bánh ngon nhất? Cô muốn chiến thắng, muốn được tự tay mang phần thưởng của mình về làm quà tết đoàn viên cho gia đình, nên vội thủ thỉ vào tai bảo cậu ghép cặp thi cùng. Cậu đồng ý. Hai người bắt tay vào việc lên ý tưởng, chọn kiểu bánh rồi quyết định sẽ làm vị bánh như thế nào. Mọi việc vẫn tiến hành trôi chảy cho đến khi, đội bên tới ngỏ lời với cô rằng muốn xin một ít bơ để đổ khuôn bánh. Vì tính hiếu thắng, cô lạnh lùng từ chối, vốn định quay sang bảo cậu đừng để tâm mà hãy tập trung vào việc của mình thì thấy cậu đã từ tốn cắt một nửa số bơ chảy  cho đối thủ. Đôi mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt cũng bắt đầu lộ nên những nét dữ dằn:

  • Đây là cuộc thi, đã thi thì không có giúp đỡ, không có đồng cảm. Cậu không giúp được tôi thì đừng cản trở tôi dành chiến thắng.
  • Này, chỉ là một ít bơ, không ảnh hưởng tới công đoạn của mình, sao cậu phải quan trọng lên thế nhỉ? Ngày trước cậu đâu có thế này…
  • “Ngày trước”- Cậu làm như cậu hiểu tôi từ lâu rồi vậy, tôi không quan tâm ai thế nào, tôi chỉ chú trọng đến thứ tôi cần. Cậu đừng có từ bi sai chỗ. TRÁNH RA!

Tiếng cô gắt lên một góc bếp, mọi người đều thấy nhưng tay họ vẫn không ngừng làm. Mắt cô vẫn đỏ rực, găm ánh nhìn vào cậu. Cậu lắc đầu bỏ đi. Cô cũng tỏ ra bất cần. Đồng hồ điểm thời gian mỗi lúc một nhanh, cô mất bình tĩnh, tay bắt đầu run lên. Nhìn sang bên thấy người ta có đồng đội bên cạnh, cô chợt tủi thân rồi khóc. Cô vừa hờn trách, vừa cảm thấy tội lỗi vì đã không kiểm soát cơn giận của mình mà đuổi cậu đi. Người vài phút trước còn mạnh miệng nghĩ mình có thể tự thân chiến thắng giờ đây yếu đuối như một đứa trẻ lạc mẹ. 

  • Cậu cần chiến thắng, còn tôi thì cần có cậu!

Chẳng phải cậu bạn vừa mới đây lẳng lặng bỏ đi đấy sao, cô ngước mặt lên nhìn. Cảm xúc đan xen khó tả, chưa bao giờ, cậu lại dịu dàng đến như vậy. Vẫn là dáng vẻ cặm cụi, tỉ mỉ ấy nhưng dường như hôm nay, cậu đã một bước tiến xích lại gần cô nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Chiếc bánh chẳng mấy chốc mà hoàn thành, bóng bẩy và thơm ngạt ngào mùi nhân đỗ. 

– Nếu hôm nay chiến thắng, cậu đồng ý hẹn hò với tôi nhé!

– Chẳng phải, mấy người các cậu đi học làm bánh là để tặng người mình yêu sao? Phần thưởng hôm nay, tôi tưởng rằng cậu sẽ mang dành tặng người đặc biệt như thế?

–  Cậu bị chậm hiểu à? Là cậu đấy, tôi đã bỏ lại cậu 1 lần rồi nên lần này, tôi sẽ nắm tay cậu thật chặt.

– 1 lần? Cậu…

– Là tôi, cái thằng nhóc mà suốt ngày lôi cậu đi đủ thứ tiệm bánh chỉ để ngó nghiêng cách người ta làm…

Cô vỡ òa, khuôn mặt lại như sáng bừng lên. Ở trên, dường như người ta cũng đang hướng mắt về phía cô, người ta truyền tai nhau mỗi lúc một lớn về cái tên người chiến thắng…

***

By Thu Trang x Admin HiTRue

– 𝐃𝐨𝐧’𝐭 𝐜𝐨𝐩𝐲𝐫𝐢𝐠𝐡𝐭, 𝐛𝐚̉𝐧 𝐪𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐭𝐡𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐇𝐢𝐓𝐫𝐮𝐞 𝐀𝐮𝐭𝐡𝐞𝐧𝐭𝐢𝐜 –