Nếu Anh Không Đến …

Trời trở lạnh rồi…Chỉ còn vài phút nữa chuyến xe bus cuối cùng mang số hiệu 32 sẽ tới. Đã 3 năm trôi qua kể từ khi anh quay lưng với cô vì biến cố gia đình. Lòng anh vẫn còn chôn chặt những câu từ mình nhắn với cô khi ấy, chưa một giấc ngủ ngon, chưa một lần nguôi ngoai và cũng chưa từng có ý định tha thứ cho bản thân mình. Chuyến xe bus số 32 ấy đưa anh trở về lại những ngày trái tim còn hừng hực lửa yêu…

– Này, bố mình cho mang xe lên đi học nhưng mình không thích…

– Sao thế?

– Những ngày đông như này, cùng ngồi trên xe bus với nhau chả ấm áp hơn à… _ Anh khẽ cười

Nếu như tìm kiếm một sự hoàn hảo trọn vẹn trên cuộc đời này, có lẽ anh với cô gần như là tiệm cận. Biết nhau từ những ngày còn nhỏ xíu, gia đình hai bên khá giả nên họ sớm trở thành cặp bài trùng nổi tiếng khắp trường. Người ta vẫn tưởng cặp thanh mai trúc mã ấy rồi sẽ có cái kết trọn vẹn với 9 năm yêu đương không mảy may chút sóng gió, sẽ là một đám cưới thật trang hoàng với những chiếc hôn nồng cháy yêu thương, thế nhưng…

Rời xa khỏi cánh cửa đại học, họ cùng nhau thuê một căn nhà nhỏ để sống chung. Từng thói quen, giờ giấc sinh hoạt đều trở thành những thứ kỉ niệm hằn sâu trong tâm trí của họ. Căn nhà đầu tiên năm ấy, cô tất bật chuẩn bị những bó hoa đẹp nhất, làm những món ăn ngon nhất để chờ đợi anh. Cái khoảnh khắc chạm mốc 9 năm yêu nhau là vừa đủ dài để họ nhận ra đối phương thực sự xứng đáng. Cô háo hức nhấc máy gọi:

-Anh ơi, anh chuẩn bị về chưa?

-…..

Đầu dây bên kia không trả lời, mặc cho cô bấm gọi lại nhiều lần. Nụ cười và đôi mắt ánh lên sự chờ đợi dần thay bằng những dự cảm không mảy may vui vẻ. Cho đến khi, những giọt nước mắt của cô lăn dài trên má với dòng tin nhắn từ số quen: “Chúng mình dừng lại em nhé! Anh…anh muốn tập trung cho sự nghiệp của mình” 

Là 9 năm bên nhau, chưa bao giờ anh gạt cô ra khỏi sự ưu tiên của cuộc đời mình? Là 9 năm yêu nhau, anh chưa từng bỏ lỡ việc ôm cô thật chặt trong vòng tay trước thời khắc bước sang một năm nữa đồng hành ? Những câu hỏi bỏ ngỏ trong tâm trí tựa ngàn vết dao găm vào trái tim của cô, tại sao phải đến bây giờ, khi niềm tin đã bền chặt và tình cảm đã vững chắc, anh lại quyết định rời đi như thế? Thật nực cười, kẻ tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác, có lẽ cô không hề biết…người con trai vài phút trước gửi cho cô dòng tin nhắn chia tay cũng ở một góc phố nào, đang bật khóc như một đứa trẻ. Bó hoa trên tay chưa kịp trao cho cô thì hay tin gia đình vỡ nợ, tài sản vụt về con số âm, những gánh nặng khổng lồ trước mắt đè lên đôi vai của anh khiến anh như ngộp thở và chơi vơi không lối thoát. Sự tự ti của một người con trai trưởng thành đã sớm nuốt lấy anh, không còn gia đình hậu thuẫn anh cảm thấy mình chẳng xứng để lo cho cô, tuyệt vọng và những oán trách số phận khiến anh ngay lập tức chỉ muốn rút lui, muốn tháo chạy. 

Ngày hôm ấy, có hai trái tim vỡ tan, có hai mảnh ghép vốn tưởng thuộc về nhau nhưng cuối cùng quay lưng với nhau vì hai chữ “sự nghiệp”.

Sau chia tay, cô dọn khỏi căn nhà chung.. Cô lao đầu vào cuộc sống mới với những tổn thương cũ chưa lành…Nhưng dường như, có sợi dây liên kết vô tình nào đó đã buộc chặt định mệnh của họ lại với nhau. Dưới ánh đèn đường lúc 11 giờ đêm, lúc nào người ta cũng thấy bóng hình của một chàng trai mắt đau đáu nhìn lên cửa sổ của một phòng ban còn sáng đèn. Cuộc sống qua những vấp ngã đầu đời dần bình ổn trở lại, đã đôi ba lần, anh muốn tìm gặp cô, nhưng gặp để làm gì khi tự tin bước tới để lo cho cô anh chưa có? Từ người kề vai sát gối hàng đêm giờ trở thành cái bóng bên lề cuộc sống của cô, âm thầm và lặng lẽ. 

Là những buổi cô không đi làm, anh đứng đợi để nhìn cô một lúc dài rồi hỏi đồng nghiệp của cô mới biết cô bị bệnh. Như một phản xạ đã ăn sâu vào máu của kẻ si tình, anh vội vã chạy đi mua thuốc, ghi chú thật cẩn thận rồi tức tốc chạy đến cửa nhà cô. Anh không dám gọi, cũng chẳng biết lấy tư cách gì để gọi, chỉ biết đặt túi thuốc ở cột đèn trước cổng rồi rời đi.

Rồi những ngày trời chợt đổ mưa, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô ướt nhẹp lúc tan tầm, anh lại không kìm lòng được, đặt cho cô một chiếc áo mưa màu hồng. Anh nào có biết, người con gái sau chia tay ấy vì không muốn đối diện với những kỉ niệm về anh mà ngay cả thói quen mang ô theo bên mình cũng buông bỏ. 

Cứ thế, những món hàng không tên, những lẵng hoa chúc mừng 8/3 hay 20/10 không thông tin người gửi trao tay cô  mỗi lúc một đều đặn. Dường như cô cũng nhận ra, sâu thẳm trong trái tim vỡ tan lóe lên một tia hi vọng mong manh: Ngày Đoàn Tụ. Người ta hỏi cô sao có thể nhận mãi những thứ quà  bặt âm vô tín như thế, cô có giận nhưng lại mỉm cười “ Vì có lẽ, mình vẫn chưa thực sự bị bỏ rơi”. Cô đã hiến dâng cả 9 năm dài yêu anh và giờ là cả ba năm chờ đợi một lần anh bước ra khỏi bóng tối để đứng trước mặt cô, đối diện với cô và xin lỗi cô một lần. Đến cuối cùng, khi thanh xuân của cô đã dần qua đi anh vẫn hèn nhát như thế. Rồi….

Cô đi lấy chồng- mọi người đồn đoán suốt cả ngày trời khi nhìn thấy cô up tấm ảnh tay trong tay với một người con trai lạ mặt lên trên facebook. Cô không phủ nhận, cũng không đính chính. Cô đang chờ, chờ người sẽ vỡ vụn khi thấy tin cô bước bên ai, chờ kẻ đang nhút nhát đứng sau lưng cô sẽ đứng trước mặt cô, xồn xã hỏi cô và thậm chí là vô căn cứ phản đối cuộc hôn nhân mà tự cô dàn dựng.

Kể từ lúc đăng ảnh kết hôn đã được hai ngày, đêm nào cô cũng ôm chằm chằm chiếc điện thoại, cô vẫn không đổi số, giữa hàng loạt tin nhắn chúc mừng mắt cô chỉ kiếm tìm một tin nhắn dù gượng gạo nhất của anh. Một lần nữa, cô tuyệt vọng. 

Sáng hôm ấy, cô lộng lẫy trong chiếc váy cưới đính pha lê, khuôn mặt đã make-up thật xinh và đứng ngắm mình thật lâu trước gương. Đám cưới được set up hoành tráng nhưng lạ thay không có vị khách nào cả, chỉ có cô đứng ôm bó hoa và kiên nhẫn đợi chờ điều gì. Chú rể? Cánh cửa khẽ mở ra, giọt nước mắt kìm nén trong tâm tư bao lâu nay của cô rơi xuống, từng giọt, từng giọt ,..

-Anh còn biết đường mà tìm đến đây sao?

-Em…em kết hôn rồi?

-Phải. Tôi kết hôn rồi…

Khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, anh bất lực ngồi sụp xuống. Đến giờ thì anh mới hiểu cảm giác để vụt mất cô đau đớn thế nào. Những chần chừ, những nhút nhát, những ngại ngùng không thể thổ lộ với cô dù bước đi với nhau 9 năm ròng rã. Là anh nợ cô cả một quãng thanh xuân, là anh khiến cô phải cô đơn đi qua những vụn vỡ tổn thương và rồi giờ khi thấy cô hạnh phúc bên người khác, anh lại xuất hiện trước mặt cô với tất cả sự hối tiếc muộn màng.

– Anh xin lỗi. Là anh hèn nhát nghĩ mình chẳng còn xứng đáng với em, là anh khao khát được chở che cho em nhưng lại tự ti chính anh sẽ trở thành thứ khiến người ta cười nhạo về em mỗi khi xuất hiện cùng. Anh đã yêu em mười hai năm và anh vẫn sẽ tiếp tục dõi theo em. Em phải thật hạnh phúc, phải trở thành dáng vẻ mà em muốn, em mong. 

– Anh biết em vẫn chờ anh nhưng anh không chịu xuất hiện, anh biết em phải chật vật như thế nào với cuộc sống không có anh nhưng anh vẫn chỉ âm thầm đứng sau lưng em…

– Anh xin lỗi…Anh sẽ rời đi để em không còn phải đối diện với những tổn thương do anh gây ra nữa. Xin em hãy thật hạnh phúc!

– Anh đi đâu?

– Anh không biết nữa nhưng anh sẽ không làm ảnh hưởng tới em, em yên tâm nhé!

– Anh định bỏ em với dáng vẻ lộng lẫy như này và đứng ở đây chờ đợi một người em không yêu thương đến cầm tay em sao?

– Chú rể…à không..chồng sắp cưới của em…

– Chẳng phải đang đứng trước mặt em sao? Em đã đánh cược tất cả trong ngày hôm nay, nếu anh không đến, em cũng sẽ không mở lòng với ai thêm bất kì lần nào nữa.

– Vậy còn tấm ảnh…

– Em chụp photoshop, không có nó sao anh chịu tới tìm em!

Trong một khoảnh khắc dường như cả lễ đường sáng bừng, cô tiến tới và áp gò má của mình lên ngực của anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh mỗi lúc một chặt. Anh cũng không còn rụt rè nữa, nhấc nhẹ khuôn mặt của cô và đắm đuối trao cho cô một nụ hôn sâu. 

Lễ đường vẫn không có ai, bàn ghế cũng lặng yên và hai con người lạc mất nhau đã tìm thấy nửa kia của chính mình.

Chúc các bạn sẽ tìm được người cùng mình đi đến hết cuộc đời, đừng vì hai chữ ” Sự Nghiệp” mà đánh mất nhau!! Đau lòng lắm.

 

By Thu Trang x Admin HiTRue

– 𝐃𝐨𝐧’𝐭 𝐜𝐨𝐩𝐲𝐫𝐢𝐠𝐡𝐭, 𝐛𝐚̉𝐧 𝐪𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐭𝐡𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐇𝐢𝐓𝐫𝐮𝐞 𝐀𝐮𝐭𝐡𝐞𝐧𝐭𝐢𝐜 –